Tôi là Đường Duệ.

Tôi có một người em trai sinh đôi, tên là Đường Viễn. Hai người chúng tôi có vẻ ngoài giống nhau y tạc, chỉ khác là, màu mắt của tôi là màu đen, còn của nó là màu cà phê nhạt. Màu nâu nhẹ, êm dịu, nhu hòa, giống hệt như tính cách con người nó.

A Viễn là người thế nào à? Nói đơn giản chính là kiểu người, nếu như bạn đánh nó một cái, nó sẽ không nổi giận đánh lại, thậm chí còn quan tâm hỏi tay bạn có đau không, kiểu người mà tôi nghĩ, dùng hết tất cả các tính từ tốt nhất trong từ điển để miêu tả cũng chẳng đủ. Điều may mắn nhất đời này của tôi, chính là có một người em trai tốt như thế đấy.

Có điều, từ nhỏ, sức khỏe A Viễn không tốt. Bố mẹ tôi mất sớm, một tay ông nuôi dạy hai chúng tôi. Nghe bác sĩ nói, tim của A Viễn không ổn, cho nên mới thường xuyên đau đớn, không được xúc động mạnh, không được vận động quá sức. Ông ngoại là người cổ hủ lại nghiêm khắc, có lẽ vì thế nên ông không thích A Viễn, mà đúng ra, trong hai người chúng tôi, ông chẳng thực lòng yêu thương ai. Kí ức của tôi đối với ông cho đến tận bây giờ, ngoài những trận đòn đau, vẫn chỉ có khuôn mặt già nua lạnh nhạt và những lời răn dạy không cảm xúc. Ông nói, A Viễn yếu ớt, về sau Đường thị liền giao lại cho tôi, còn không ngừng nhấn mạnh tôi phải có trách nhiệm. 

Trách nhiệm. Hai từ này, đè trên lưng tôi suốt hai mươi năm, đè đến mức mệt mỏi.

Tôi không giống A Viễn. So với việc nói chuyện với người ta, tôi thích thu mình ngồi một góc. Sự yên tĩnh khi ở một mình, khiến tôi có cảm giác rất thoải mái, rất thả lỏng. Tôi biết, nhiều người bị khuôn mặt lạnh của tôi dọa sợ. Thực sự tôi cũng không cố ý, tôi không ghét họ, chỉ đơn giản là không thích nói chuyện thôi, mà họ đã hiểu lầm, tôi cũng mặc kệ.

A Viễn rất thích cười, vui cũng cười, buồn cũng cười. Hồi bé, những lúc tôi nhìn thấy A Viễn ngồi trên giường bệnh ngẩn người, sắc mặt tái nhợt, giống như một chiếc lá thổi nhẹ là bay, không hiểu sao lại nghĩ. Sức khỏe của nó, phải chăng là do tôi cướp mất. Người ta thường nói, hai đứa trẻ sinh đôi, đứa này tranh giành với đứa kia, nên tôi mới hay nghĩ vậy. Đối với nó, tôi vừa cảm thấy tội lỗi vừa thương yêu, vậy nên việc gì nó muốn, tôi đều không từ chối, những gì nó muốn có, tôi đều cố gắng kiếm về. 

A Viễn rất ngoan. Nó cách vài ngày lại phải truyền thuốc, thế nên ông để nó ở luôn trong bệnh viện tư xa hoa, thuê người chăm sóc nó, còn bản thân chẳng mấy khi đến thăm, giống hệt như đã quên mất mình có đứa cháu này. Nhiều lần tôi sợ nó buồn, cố gắng kéo ông đến chơi với nó, ông lại không vui, nhắc nhở tôi nên chú tâm vào những việc cần thiết. Tôi chợt thấy buồn cười, nó là em trai duy nhất của tôi, tôi không quan tâm nó thì quan tâm ai. Rồi ai sẽ quan tâm nó?

Mà có vẻ như, A Viễn cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của ông. Có lẽ nó hiểu, tôi nghĩ thế. Từ nhỏ nó đã rất thông minh, đọc qua cái gì chỉ hai ba lần là nhớ được. Mỗi lần tôi rảnh rỗi đến thăm nó, đều mang cho nó rất nhiều sách và giáo trình ngành y. Còn bảo ông thuê thầy đến dậy nó. Có một lần A Viễn nói với tôi, nếu như nó khỏe mạnh, nó muốn làm bác sĩ, chữa bệnh cứu người. A Viễn của tôi đã muốn, tôi nhất định tìm cách làm được. Tôi nói với ông, chỉ cần ông cho người đến dạy nó, tôi sẽ học gấp đôi, gấp ba, vất vả mấy cũng được. Những gì ông ép buộc, những gì tôi không thích học, không thích làm, tôi đều sẽ nghe ông, sẽ học, sẽ làm. Ông lúc này mới thỏa hiệp. Chỉ cần A Viễn của tôi vui, muốn tôi làm gì cũng được.

Đường Duệ tôi từ nhỏ đến lớn không biết sợ cái gì, thứ tôi sợ hãi duy nhất chỉ có những cơn đau tim của A Viễn. Những lúc như thế, tôi chỉ mong có thể ở bên nó, chỉ sợ mình bỏ lỡ, rồi nó lại phải một mình chịu đựng. Mỗi lần lên cơn đau, cả người nó cong như con tôm, yếu ớt run rẩy, ngay cả vẻ mặt tươi cười giả dối cũng không che giấu được. Tôi ôm nó, lòng đau như cắt. Nó không khóc, chưa bao giờ khóc, còn tôi thì có. Khoảnh khắc ấy, tôi hận ông trời vô cùng, A Viễn của tôi tốt bụng như thế, sao ông nỡ lòng nào hành hạ nó. Nếu như có thể, tôi nguyện thay nó chịu đựng giày vò. Tôi là anh mà, nếu như ông tức giận, sao không trút giận lên tôi ấy. 

Câu nhiều nhất A Viễn nói với tôi chính là:"Anh. Em không sao"

Tôi bỗng thấy lòng chua xót. Nụ cười thường trực trên môi nó cũng chẳng đủ để che đi niềm xót xa nơi đáy mắt. Đến năm nó mười tuổi, sức khỏe đột nhiên tốt lên một cách kì lạ. Không cần truyền thuốc, chỉ cần hàng ngày đúng giờ uống thuốc là được. Khỏi phải nói, tôi vui đến phát điên, cực kì cao hứng. Ấy thế mà buổi tối khi tôi đang định vào chơi với nó, tôi thấy bác sĩ của nó và ông nội ngồi nói chuyện trong phòng. Tôi tò mò, bèn nấp ở cửa nghe trộm. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn mong, ước gì ngày hôm đó mình không tò mò đến thế.

Bác sĩ nói, A Viễn cố lắm cũng chỉ sống được đến năm hai lăm tuổi

Ông nội có vẻ không ngạc nhiên lắm, còn tôi ngẩn người đứng ngoài cửa, hai mắt mở trân trân. Đến khi tôi hồi hồn, đã thấy mình phi vọt vào nắm lấy cổ áo của bác sĩ, mắt đỏ tới mức dọa ông ta ngã ngồi xuống. Tôi nghe thấy mình vừa lắc ông ta thật mạnh, vừa gào lên:"Ông nói láo... ông nói láo". A Viễn của tôi. Em trai của tôi. Sao có thể chỉ sống tới hai lăm tuổi. Sao có thể như thế. Sao có thể như thế.

Ông nội lôi tôi ra, còn tôi cứ siết chặt cổ người đàn ông kia, siết tới mức ông ta suýt không thở được, mặt đỏ bừng. Tôi ngồi bệt tại chỗ, trên má mát lạnh, tôi biết mình đang khóc. Câu nói của người kia cứ quanh quẩn trong đầu. Cho đến khi bình tĩnh lại, tôi nghe thấy mình cất giọng khàn khàn, đầy bất lực

"Đừng nói với nó"

Nếu như nó biết, sao nó có thể sống vui vẻ.

Ông nhìn thấy tôi khóc, không vui ngắt lời:"Đã muộn rồi"

Tôi rùng mình, ngước mặt lên nhìn ông. Ánh mắt lạnh như băng, ném tôi vào đáy cùng tuyệt vọng. 

Tôi đứng dậy, vừa khóc, vừa cười:"Sao có thể tàn nhẫn như thế. Ông dạy con đi. Sao có thể tàn nhẫn như thế"

Tôi lau hết nước mắt, chạy vọt ra ngoài. 

A Viễn không có trong phòng bệnh. Tôi hoảng hốt, lo sợ chạy hỏi xung quanh, gặp ai cũng túm lấy hỏi. Chỉ sợ... tôi chỉ sợ....

Tôi tìm thấy nó. Nó ngồi trên hành lang ở sân sau bệnh viện. Bóng lưng đơn bạc chìm vào trong bóng tối, ngẩng mặt lên nhìn trời, không hiểu sao khiến tôi thở phào. Tôi cởi áo khoác ngoài, bước chậm đến, khoác lên người nó. 

Nó hơi giật mình. Sau khi nhìn thấy tôi, nó mỉm cười. 

Nó cười. Lại cười. 

Nếu đã biết, sao còn có thể cười. Còn tôi, không cười nổi

Nó nhìn tôi, ngẩn người, chậm rãi vươn tay lau nước mắt trên mặt tôi, nói:"Anh hai. Đàn ông con trai, không được khóc"

Tôi gạt nước mắt. Tôi biết. Đàn ông con trai, không được dễ dàng rơi lệ. Nhưng biết sao đây, người anh hai này của nó, là một kẻ vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân mình yếu đi từng ngày. 

Tôi im lặng một hồi, mới nói được một câu:"Ông ta là lang băm. A Viễn. Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em"

Nó cười, gật đầu:"Cảm ơn anh"

"Thật ra, em như thế này, hai mươi lăm năm là đủ rồi"

Nó nói rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe được. Cổ họng tôi nghẹn lại, ngẩng mặt nhìn trời, nuốt nước mắt vào trong. Đủ. Sao mà đủ được chứ. Cả đời tôi cố gắng, chỉ mong đứa em này vui vẻ, chỉ mong nó mãi giữ nụ cười. Vậy mà giờ phút này, tôi lại hi vọng nó đừng cười. Khóc cũng được. Thế nào cũng được. A Viễn. Đừng cười.

Đúng ra thì, đừng cố gượng cười.

Năm tôi mười lăm tuổi, tôi bỏ nhà sang Mĩ, tất cả là vì nghe nói, bên đó có một chuyên gia rất nổi tiếng về bệnh tim. Tôi trốn học, trốn ông nội, sang đó tìm người kia. Ông nội phát hiện, kho tôi trở về liền đánh tôi gãy một chân, cả người đầy thương tích. Tôi không quan tâm, ngồi xe lăn đến xem vị chuyên gia tôi mời về chuẩn bệnh. Tất cả niềm hi vọng, đổi lại một cái lắc đầu của ông ta.

Hôm nay tôi vào viện, thấy Phương Nghiên đang trò chuyện với A Viễn. Phương gia và Đường gia có hôn ước, đáng nhẽ ra tôi hoặc A Viễn sẽ phải thành thân với Phương Nghiên. So với tôi, Phương Nghiên có vẻ thích A Viễn hơn, à không, phải nói là yêu mới phải. Cái cách cô ta nhìn A Viễn, tràn ngập ái mộ, ỷ lại và yêu thương. Còn khi nhìn tôi, ánh mắt cô ta đều để lộ vẻ e dè hay lo sợ. Chính xác thì, cứ thấy tôi là tránh xa. Đối với việc sớm này đã quen, tôi cũng không quan tâm lắm, tôi vốn cũng không định cưới một ai đó chỉ vì thứ hôn ước của bề trên xếp đặt.

Có một lần, cô ta trèo cây, không xuống được. Khi đó có mỗi mình tôi ở nhà, tôi vốn định cứ đi qua, ai ngờ cô ta không ngừng la hét kêu cứu. Tôi nghĩ ngợi, không thể làm mất giao tình giữa hai nhà, vì thế liền trèo lên cây đưa cô ta xuống. Ai ngờ, vừa mới xuống được một nửa, cô ta đã sợ hãi giãy giụa, cả hai người lần lượt ngã xuống. Tôi lại một lần nữa, oanh oanh liệt liệt gãy một chân, nằm trong viện mấy tháng liền. Rồi chẳng biết sao mà Phương Nghiên đổi tính, khoảng thời gian đó thường xuyên đến thăm tôi, mang đủ thứ đến, còn cùng tôi nói chuyện.

Tôi nghi ngờ, hỏi cô ta:"Không sợ tôi nữa à"

Cô ta đỏ mặt, lắc đầu. Tôi cau mày, tự dưng đỏ mặt cái gì chứ.

Thật ra tính tình Phương Nghiên không xấu, vẻ bề ngoài cũng rất ưa nhìn. Chẳng qua do được cưng chiều từ nhỏ nên có chút bản tính tiểu thư, dễ dàng nổi cáu, hơn nữa sau lần kia còn hay hỏi tôi rất nhiều thứ. Có khi tôi còn chưa hiểu tại sao đã nổi giận xoay người bỏ đi, khiến tôi thấy thực phiền.

Năm tôi mười bảy, Đường Viễn cũng mười bảy. Nó muốn ra ngoài mở một phòng khám nhỏ, để người nghèo có thể đến kiểm tra khám bệnh. Tôi không lo A Viễn không có khả năng. Tất cả những thầy giáo dạy nó đều nói nó là học sinh ưu tú nhất họ từng gặp. Đường gia cũng không thiếu tiền, trước khi cha mẹ mất để lại cho bọn tôi rất nhiều tiền. Tôi chỉ lo, sức khỏe nó không tốt, nên ngoài không có người chăm sóc, chẳng may có việc gì. Dù rằng từ năm mười tuổi cho đến giờ, nó không cần truyền thuốc nữa, chỉ cần uống thuốc là được. Năm mười ba tuổi nó đã về nhà ở, không cần ở trong viện nữa.

Nó nói:"Anh hai. Em không thể cứ mãi ở nơi này. Rồi cứ thế chết đi"

Tôi quát nó:"Nói lung tung". Chỉ là, một câu này của nó, khiến tôi thay đổi chủ ý. Tôi giúp nó tìm địa điểm, mở phòng khám, kiếm thêm bác sĩ về làm bác sĩ chính, nó làm phụ tá. Nó thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài, không về nhà ở nữa. Tôi nghĩ, có khi để nó ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.

Năm tôi hai mươi, ông nội mất. Ngày tôi và A Viễn đứng trước mộ của ông, đứng nguyên một ngày. Tôi hỏi nó có từng hận ông không. Nó lắc đầu, bảo rằng một năm nó còn không gặp được ông lấy một lần. Tình cảm không có, nên không có hận. Nó còn nói, ông làm vậy cũng là vì Đường Gia, không trách được.

Tôi trầm ngâm, chỉ nghĩ, nếu tôi là nó, sợ không dễ dàng buông xuống, thảnh thơi như vậy.

Đường Viễn hai mươi tuổi, gặp Mạc Yên mười bảy tuổi.

Có lẽ, tất cả đều là duyên phận.

Mạc Yên. Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này là khi đến thăm Đường Viễn, muốn cho nó một bất ngờ nên không báo trước. Thấy nó ngồi bên cạnh bàn cầm điện thoại nhìn chăm chú, tôi đi từ đằng sau, cẩn thận thả nhẹ bước chân.

Trên màn hình là một cô gái tóc dài quá vai, hình này rõ ràng là chụp lén, nhưng đường nét nghiêng nghiêng của cô vẫn rất xinh đẹp. Hàng mi dài cong, mũi cao thẳng, môi nhỏ nhắn. Quan trọng là, đứa em trai này của tôi từ khi nào cũng biết tương tư?

Tôi hỏi nhỏ:"Cô ấy tên là gì"

Nó theo phản xạ bật thốt lên:"Mạc Yên"

Mạc Yên à. 

A Viễn trả lời xong liền giật mình, quay phắt lại, thấy tôi thì tắt màn hình đi, trên mặt có vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. 

"Anh đến bao giờ đấy"

Tôi cười nhẹ:"Vừa kịp"

Nó cũng cười. Chẳng mấy khi A Viễn chú ý đến người nào, tôi đương nhiên phải tận tình dò hỏi. 

"Ai đây?"

Nó cười, đáp:"Một cô gái rất thú vị". Tôi hơi ngẩn người, bởi vì nụ cười này của nó, rất chân thành, rất vui vẻ, không giống như những lần trước đây. 

Mạc Yên. Mạc Yên. Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ.

A Viễn không phải không có người chú ý. Khuôn mặt tuấn tú, lịch sự, thái độ ôn hòa, là một bác sĩ giỏi, không biết đã khiến cho bao cô gái trẻ đến khám bệnh rơi vào lưới tình. Phương Nghiên chẳng phải là ví dụ lớn nhất? Từ ngày bé đến bây giờ, đối với A Viễn vẫn theo sát không rời. 

Một năm sau đó, tôi sang nước ngoài vừa học vừa làm việc, tôi thuê người bảo vệ A Viễn, còn những tin tức khác thì không biết rõ lắm. Nhớ lại, thời gian đó đúng là bận đến bù đầu. Vừa học, vừa phải lo liệu những chuyện liên quan đến Đường gia, Đường Thị. Còn phải tìm cách đối phó mấy lão già cổ đông nhăm nhe vị trí chủ tịch vì không phục, tôi dùng thời gian một năm để dần dần ổn định hết thảy, cả năm chẳng có lấy một ngày ngủ ngon. Nhiều lúc nghĩ ở nơi đất khách, chẳng biết A Viễn lúc này như nào rồi. Chẳng biết, nó còn yêu cô gái kia không nữa. 

Mạc Yên. Thi thoảng tôi lại nhớ đến tên cô ấy. Thật kỳ lạ.

Tôi trở về nước. A Viễn ra sân bay đón tôi. Hình như nó cao lên không ít, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ hạnh phúc khiến tôi thấy tò mò.

Tôi trêu nó, bảo:"Anh đi một năm mà chú vui như thế cơ à. Đừng nói là vì Mạc Yên kia nhé"

Kì lạ là, nó lại gật đầu, còn nói rất nghiêm túc:"Anh hai, hình như em rơi vào lưới tình rồi"

Tôi lại càng thêm tò mò về cái người gọi là Mạc Yên kia. 

Đêm hôm đó, tôi không về Đường gia mà ở lại chỗ trọ của A Viễn. Nửa đêm có chút khát, tôi đứng dậy định đi lấy nước uống, tình cờ nghe thấy tiếng lạch cạch bên phòng A Viễn. Nó ngồi xổm trên nền đất, hai tay ôm ngực, hộp thuốc còn cầm trên tay.

Tôi hoảng hốt chạy vào, ngồi xuống trước mặt nó, lấy hai viên thuốc cho nó uống. Một lúc sau, cơn đau giảm bớt, sắc mặt nó hồng hào chút ít, tôi mới thở phào. Thế rồi, tôi nhìn thấy vài vết bầm tím trên cánh tay và cổ nó. Tôi tò mò, nhân lúc nó không chú ý liền vén áo nó lên xem. Ai ngờ, không chỉ trên cổ mà sau lưng đều có chi chít những vết bầm mới cũ. Trong ngực tôi trào lên lửa giận, còn nó hốt hoảng kéo áo xuống.

Tôi hỏi nó:"Có chuyện gì". Phải cố gắng lắm tôi mới khiến bản thân mình không mất bình tĩnh mà gào lên.

Nó lắc đầu:"Em đi tập võ"

"Em điên rồi. Bệnh của em không cho phép vận động mạnh"

"Em là bác sĩ. Em biết rõ bệnh của mình mà, anh yên tâm"

Yên tâm? Bảo tôi nhìn nó tự làm mình bị thương, tôi làm sao chịu được. Quan trọng là, sao tự dưng phải làm thế. Tôi suýt chút nổi điên.

Tôi dò hỏi, nói lòng vòng một hồi mới ra nguyên nhân. Thì ra là vì cô gái tên Mạc Yên kia. 

Một chút hảo cảm của tôi với cô ta ngay tức khắc mất sạch.

Tôi bắt A Viễn về nhà điều trị. Ai ngờ nó nhất quyết không đồng ý. Vì chuyện này, giữa hai chúng tôi nảy ra cuộc tranh cãi gay gắt nhất lần đầu tiên sau suốt hai mươi mấy năm. Tôi bực tới mức lạnh giọng nói với nó:"Tùy em" rồi xoay người bỏ về, bỏ lỡ vẻ mặt cô đơn và bất lực của nó.

Sau lần thấy bệnh tìm của A Viễn tái phát, mặc dù nói là giận, nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên. Mình thỏa hiệp trước cũng không được, ngồi một chỗ thì sốt ruột không chịu được.

Được đúng vài ba ngày, tôi thở dài, nghĩ:"Thôi thôi. Nó là em. Nhường nó chút vậy"

Tôi chạy đến chỗ nó vào buổi tối. Ai ngờ lại bắt gặp cảnh nó ngã trên sàn nhà, gần như bất tỉnh. Tôi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vã đưa nó đến bệnh viện. Bác sĩ khám cho nó, còn quát tôi:"Bảo với cậu ta nếu chỉ muốn sống một năm nữa thôi thì tiếp tục vận động mạnh đi"

Tôi gật đầu với ông ta, còn đối với đứa em này, vừa tức giận vừa đau lòng. Cô gái kia rốt cuộc có gì mà để A Viễn phải liều mạng đến thế? Tôi tự hỏi, nghĩ mãi chẳng ra.

Đến đêm, A Viễn tỉnh lại, thấy tôi ngồi bên cạnh giường. Câu đầu tiên nó nói vơi tôi là:"Anh, em xin lỗi"

Còn có:"Làm ơn giúp em"

Từ bé tới giờ, A Viễn chưa từng nghiêm túc cầu xin tôi điều gì. Ánh mắt đau buồn tuyệt vọng của nó khiến lòng tôi mềm nhũn, bỏ qua chuyện nó đi học võ, hỏi xem nó muốn nhờ tôi chuyện gì.

Nó từ trên giường ngồi dậy, nói với tôi một câu.

Tôi mở to mắt, mãi một lúc sau mới nói được một câu hoàn chỉnh:"Em điên rồi"

"Phải, em điên rồi". Nó cúi gằm mặt xuống, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc.

Nó từng bảo:"Anh, em không sao"

Nó từng bảo:"Anh, đàn ông con trai không được khóc"

Rốt cuộc, có một ngày không kìm nén được nữa. Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:"Anh, em yêu cô ấy. Em không muốn chết"

"Làm sao bây giờ. Em không muốn. Làm sao bây giờ"

Tôi cứng ngắc đi tới, cúi người ôm nó. Lâu lắm rồi tôi không ôm nó như thế này. Cả người nó vẫn gầy như vậy, bả vai run run. Ai nói, đàn ông thì không được yếu đuối. Ai nói, đàn ông thì sẽ không sợ hãi, không rơi lệ. Bởi vì thấy quí trọng, nên mới sợ mất đi, không phải sao?

"Em sẽ không chết"

"Viễn. Anh giúp em"

Điên rồ cũng được. Tôi đã từng nói, chỉ cần A Viễn muốn, tôi sẽ làm tất cả.

Đêm hôm đó, A Viễn kể cho tôi nghe tất cả về người con gái tên Mạc Yên kia. Nói rằng cô ấy tốt bụng như nào, xinh đẹp như nào, kiên cường ra sao.

Tôi không nhịn được ngắt lời nó:"Không có điểm xấu gì à?"

Cả người nó khựng lại, cười ngọt ngào:"Không có. Chỉ cần là cô ấy, em không cảm thấy có gì không tốt"

Tôi nhíu mày, làm gì có người như thế cơ chứ.

Đương nhiên, đấy là trước khi tôi gặp cô, người con gái khiến cả hai chúng tôi yêu đến điên cuồng

Mạc Yên.

A Viễn nói, Mạc Yên là một người rất đặc biệt. Giỏi võ, tốt bụng, tính cách phóng khoáng như con trai, sống đơn giản không câu nệ. Bình thường thì rất thông minh, nghịch ngợm, còn trong chuyện tình cảm, ngốc nghếch vô cùng.

Tôi nói, quả thực không sai một chữ nào.

Cô ấy rất thông minh, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã hỏi tôi anh hôm nay làm sao vậy đến năm lần. Tôi còn tưởng mình không giấu được, sau đó liền bình tĩnh lại. Nếu như không phải biết rõ, bình thường rất khó để phân biệt tôi và A Viễn. Huống chi bây giờ tôi còn đang đeo kính áp tròng. Cô ấy nhất định không nhận ra, tôi tự nhủ, khi cô ấy hỏi, còn bảo cô ấy, tôi là con một.

Lần đầu tiên nói dối, cảm giác khá tệ.

Cô ấy cười lên rất đẹp. Cười rộ, hai hàm răng trắng đều đặn, có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn cực kì có sức sống. Bởi vì tôi ghét người lạ chạm vào mình, nên A Viễn trước đó dặn dò tôi rất kĩ. Nếu như cô ấy chạm vào anh, phải cố gắng không được hất ra. Tôi hơi lo lắng, ấy vậy mà, đến khi cô ấy khoác vai tôi, ôm lưng tôi, nắm tay tôi, tôi lại không bài xích một chút nào. Thật kì lạ. 

Cô rất hay ngẩn người. Cô nhỏ hơn tôi vài tuổi, đáng nhẽ, trong đôi mắt to tròn linh động kia phải là sự hồn nhiên vô ưu. Còn những gì tôi quan sát được, chỉ có ưu thương nồng đậm. Tôi không hiểu sao cảm thấy phiền lòng. Những lúc như vậy, chỉ muốn ôm cô. A Viễn hay tranh thủ ôm trộm cô, tôi tất nhiên cũng phải đóng đạt. Tôi tự nhủ với mình như thế.

Cô nói, thức ăn lần trước tôi nấu rất ngon, rất vừa miệng. Lần trước à, lần trước là A Viễn ở bên cạnh nấu cho cô, đâu phải tôi. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn của cô kìa. Tôi nói với A Viễn, anh cũng muốn học nấu ăn, sợ cô ấy phát hiện. Chỉ có mình tôi biết. Thật sự là sợ cô ấy phát hiện ra sao.

Từ khi nào, vở kịch này, tôi đóng đạt đến thế.

Từ khi nào, luôn mong mỏi ngày hôm sau là đến vai của mình

Có một ngày, sức khỏe A Viễn khá tốt, nên đưa cô đi chơi. Tôi ngẩn người ngồi ở văn phòng, nghĩ xem họ đang làm gì. Cô lúc này, hẳn sẽ cười rất tươi, ôm cánh tay A Viễn. Chợt giật mình, hoá ra, nụ cười của cô từ trước tới giờ, chưa từng dành cho mình.

Bỗng nhiên, nhớ cô quá.

Tôi bị ốm. Thân thể tôi vốn rất tốt, ít khi bị cảm. Lần đó, A Viễn trong bệnh viện, còn tôi nằm ở nhà trọ, sốt mê man. Cô ấy chăm sóc cho tôi, ở bên tôi suốt một ngày một đêm. Còn nhớ, khi tôi thấy cô ngồi bên cạnh ngẩn người, liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Chỉ một khắc, cảm giác mềm mại trên môi truyền đến.

Cô hôn trộm tôi. À không, phải là hôn trộm A Viễn mới đúng.

A Viễn à. Hình như không phải em yêu đơn phương.

Cô ấy cũng yêu em. Lòng tôi thắt chặt. Người cô ấy yêu là em.

Ai cũng được, tôi có thể tự mình mê hoặc, nụ hôn này là cho tôi được không?

Giờ khắc ấy, tôi chợt nhận ra. Không phải tôi không có tình cảm, mà là tôi chưa tìm được đúng người.

Đáng tiếc, khi tìm được, lại là dưới thân phận của người khác. 

Tôi nghĩ, cuộc đời này, không ai muốn làm kẻ thay thế. Nhất là khi, tôi đối với cô ấy.

Yêu rồi.

A Viễn. Anh yêu cô ấy rồi. Phải làm sao đây.

Một vài năm trước, tôi nói với Phương Nghiên:"Anh sẽ cưới em"

Đều là vì, Phương Nghiên đối với A Viễn tình cảm chưa dứt. A Viễn muốn theo đuổi Mạc Yên, tôi bất đắc dĩ không thể để Phương Nghiên quấn quýt mãi bên nó, không cho nó tự do.

A Viễn hỏi tôi:"Anh vốn không thích Phương Nghiên mà"

Tôi gật đầu

"Sao lại làm như thế. Đổi sự tự do của anh cho em, đáng không?"

Tôi đáp trong lòng, đáng.

Có một khoảng thời gian, đối với Mạc Yên là địa ngục. Tôi đứng ở góc khuất, nhìn A Viễn ôm thân thể đầy máu của cô ấy, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, lòng đau như cắt mà không dám tiến đến. Tôi cho người điều tra, không ngờ cô ấy lại là người của Diêm minh, không ngờ cô ấy có nhiều bí mật như thế, từng chịu nhiều tủi nhục như thế.

Tôi biết cô ấy sợ, lần đầu tiên tự tay giết chết người khác, kể cả khi kẻ đó muốn hại mình, ai cũng thấy sợ. Tôi sắp xếp một người giả dạng thành cô ấy, trốn ra nước ngoài, đánh lạc hướng của Lục Tự. Đồng thời không ngừng quấy rối Diêm Minh, cho hắn ta bận đến không có thời gian tìm cô ấy nữa.

Cô ấy vì chuyện đó, vẫn luôn tự trách. Có lần tôi lo lắng đến nhà cô ấy ngủ, suốt hai ba tuần liền cô ấy đều gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh giấc, nước mắt đầy mặt. Có lần tôi sơ sót, cô ấy ở trong phòng tắm rạch tay tự sát, nếu không phải tôi phát hiện kịp, cô ấy đã là một cái xác không hồn. Cả tôi và A Viễn sợ tới mức không dám rời cô ấy nửa bước, kể cả khi ngủ. Có lần cô ấy mê man ôm chặt tôi, vừa khóc vừa nức nở:"Em giết người rồi. Đường Đường. Em không cố ý giết ông ta. Em không cố ý"

Tôi chỉ biết ôm thân thể run rẩy của cô ấy thật chặt, không ngừng nói:"Tiểu Yên. Không sao. Có anh đây rồi"

Là ai không quan trọng. Ít nhất thì những lúc như này, để anh bảo vệ em.

Tiểu Yên của tôi

Phương Nghiên từ nước ngoài trở về, sức khỏe A Viễn cũng tốt lên. Tôi đương nhiên không thể ở bên cạnh cô ấy, mà phải ở bên cạnh vị hôn thê của mình. Có điều, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Phương Nghiên trang điểm xinh đẹp, tôi lại bất giác nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của người nào đó. Nỗi nhớ dày vò đến mức khó chịu, đến mức mà, một kẻ mặt lạnh thi thoảng chạy đến chỉ để nhìn trộm cô ấy một lần. Thật đáng cười.

A Viễn bị tai nạn. Như sét đánh ngang tai. Khi tôi ôm trong mình cơ thể đầy máu của A Viễn, nó còn cố nói với tôi:"Anh, thay em chăm sóc cô ấy. Bảo vệ cô ấy"

Tôi lúc này chỉ dám mở to mắt, sợ rằng nếu mình chớp mắt, A Viễn sẽ đi mất.

Ở khóe môi nó là nụ cười nhợt nhạt. Nó nắm chặt tay tôi, nói:"Anh, nếu đã yêu, nhất định không được yêu cô ấy ít hơn em"

Thì ra nó biết. Biết tất cả.

Anh em sinh đôi, tâm linh tương thông. Cho dù tôi cố giấu, cũng giấu không được.

Nước mắt chảy ra, đã lâu rồi tôi không khóc. Kẻ máu lạnh vô tình như tôi, lẽ ra sẽ không bao giờ khóc nữa mới phải. Tôi ôm nó, nói liên tục:"Đừng bỏ anh. Viễn. Cố lên. Đừng bỏ anh"

"Anh...Hứa với em.....Hứa với em"

"Anh hứa với em. Đừng ngủ... Viễn. Anh hứa với em mà"

Ngày nó mất. Trời đổ mưa lớn, nhấn chìm tội lỗi và đau thương.

Nó yêu người con gái không nên yêu.

Tôi yêu người con gái không nên yêu.

Âu cũng là số mệnh.

Tôi hứa với nó, sẽ dùng tâm yêu cô ấy cả đời.

Chỉ sợ rằng, nếu cô ấy biết sự thật, sẽ hận tôi đến thấu xương.

Chỉ sợ rằng, kẻ như tôi, một đời này, chỉ có thể làm người thay thế.

"Đến khi nào nhìn vào mắt anh, em mới biết anh không phải người kia.

Đến khi nào nhìn vào mắt anh, em mới biết, còn một người yêu em sâu đậm"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện